Người dịch: Whistle
“Ừm…”
Chẳng trách con trai y vừa mới vào Tiểu Lang đảo đã bị phát hiện, đúng là tự chui đầu vào rọ, nhưng hình như con trai y đã bái Chu Giáp làm sư phụ?
Nhất thời…
Đầu óc Dương Huyền hỗn loạn, không biết phải làm sao.
“Đừng để lại người sống.”
Chu Giáp mặt không đổi sắc, ném ra hai Huyền Binh Hắc Thiết:
“Đừng để ai sống sót.”
“Vâng.” Dương Huyền nghiêm mặt nói:
“Lâu chủ.”
Bất kể thân phận của Lâu chủ là gì, cuộc sống hiện giờ của Dương Huyền cũng không tồi, hơn nữa, con trai y còn bái Chu Giáp làm sư phụ, xem như là thân thiết hơn.
Với tuổi tác, tu vi của Chu Giáp, thực lực thể hiện, thành tựu tương lai của Chu Giáp có thể tưởng tượng được.
Cho dù như thế nào.
Cũng phải bám víu vào cái đùi to này.
Dương Huyền đã quyết định, vội vàng cất Huyền Binh, ra lệnh cho ám vệ còn lại của Huyết Đằng lâu tấn công binh lính.
Chu Giáp bay lượn, tiện tay giết chết mấy cao thủ, sau khi thấy tình hình đã ổn định liền đuổi theo Ngưu Nham.
“Ngươi chạy không thoát.”
Ngưu Nham bị thương nặng, hơn nữa còn không giỏi khinh công, đối mặt với Chu Giáp, người có đặc tính Thính Phong gia trì, căn bản không thể nào chạy thoát.
Không bao lâu sau.
Ở gần một vùng nước.
Chu Giáp tay cầm khiên, rìu, nhẹ nhàng rơi xuống.
“Ngưu tướng quân, không chạy nữa sao?”
“Phù…”
Ngưu Nham hít sâu, chậm rãi giơ trường thương lên, trải qua chiến trường nhiều năm, Ngưu Nham có thể bình tĩnh trước nguy hiểm.
Nhưng trong lòng Ngưu Nham lại rất tuyệt vọng, chỉ có thể uy hiếp:
“Giết ta, ngươi cũng phải chết.”
“Vậy sao?”
Chu Giáp cười, không nói nhảm, điểm chân, lao về phía Ngưu Nham.
Ngũ Lôi Phủ Pháp đại viên mãn, tương đương với Thần Hoàng Quyết tam quan, lôi điện bùng nổ giống như mặt trời.
Cho dù tu vi chưa khôi phục, nhưng uy lực vẫn rất kinh người.
Ngưu Nham nheo mắt, vẻ mặt quyết tử, trường thương run rẩy, lao vào lôi quang.
“Ầm!”
“Ầm ầm…”
Lôi quang nổ tung, rơi xuống cây cối liền bốc cháy, rơi xuống đất liền tạo thành từng cái hố, rơi xuống nước thì nước bắn tung tóe.
Hai người đi đến đâu, đá vỡ, cây đổ, nước cuồn cuộn đến đó, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn dưới sự va chạm của Nguyên Lực.
“Phụt!”
Theo một luồng lôi quang uốn lượn từ trên trời đánh xuống, Ngưu Nham, người đang cầm trường thương, cứng đờ, không còn khí tức.
Không biết…
Ngưu Nham có hối hận vì đã nhiều lần thăm dò Chu Giáp hay không?
Sau khi giải quyết xong đối thủ, Chu Giáp tiện tay cất đồ, không hề dừng lại, thi triển thân pháp đi về phía xa, vẻ mặt kích động, thậm chí còn kích động hơn cả lúc bị Tô Ác phát hiện thân phận.
Là vì Thiên Khải Tinh trong thức hải đang điên cuồng nhấp nháy:
Phát hiện Nguyên Tinh!
Phát hiện Nguyên Tinh!
…
Theo sự chỉ dẫn của Thiên Khải Tinh, không bao lâu sau, Chu Giáp đã dừng lại ở bên bờ sông, kinh ngạc nhìn hai thứ dưới chân.
Là một viên xá lợi quen thuộc và một ống ngọc đựng trục.
Nguyên Tinh…
Ở trong ống ngọc.
“Dễ dàng như vậy?”
Chu Giáp vẻ mặt kỳ lạ, do dự.
“Cũng…”
“Quá dễ dàng?”
Lấy được nhiều Nguyên Tinh như vậy, gần như mỗi lần đều rất gian nan, bây giờ, chỉ cần đi dạo bên ngoài là có thể nhặt được một viên, nhất thời, Chu Giáp có chút không dám tin.
Chu Giáp do dự một chút rồi mới cầm ống ngọc lên, nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền bóp nát phần ngọc bên ngoài.
Một viên Nguyên Tinh lặng lẽ xuất hiện.
Dưới sự dẫn dắt của Thiên Khải Tinh, Nguyên Tinh xoay chuyển trên không trung rồi chui vào thức hải.
Thiên Tuệ Tinh: Ngộ Pháp!
Tìm căn nguyên, hiểu pháp, ngộ đạo, vạn pháp đều thông!
…
Bầu trời…
Không biết từ lúc nào đã tối sầm.
Mây đen dày đặc, mưa gió ập đến.
“Trước kia, lúc đọc tiểu thuyết, nhân vật chính rơi xuống vực là chắc chắn sẽ có kỳ ngộ, người có đại khí vận, cho dù nhặt được một cây gậy cũng có thể là trân bảo.”
“Không ngờ có ngày mình cũng gặp được chuyện như vậy!”
Chu Giáp cười, sự tức giận vì bị người ta cắt ngang lúc luyện hóa Long Cốt cũng theo đó mà biến mất.
Nếu như không bị Ngưu Nham dẫn dụ đến đây, e rằng Chu Giáp cũng không thể nào nhặt được một viên Nguyên Tinh, nói như vậy, hình như Chu Giáp còn phải cảm ơn Ngưu Nham.
“Ào…”
Theo Nguyên Tinh chui vào thức hải, một luồng Nguyên Lực cuồn cuộn từ đỉnh đầu tuôn ra, chảy khắp cơ thể, rột rửa huyệt đạo.
Khác với Nguyên Lực trong Long Cốt.
Luồng Nguyên Lực này tinh khiết, ôn hòa, không hề có tạp chất, không cần tốn chút sức lực nào đã dung hợp vào cơ thể, tăng cường tu vi, như thể vốn dĩ đã thuộc về Chu Giáp.
Thậm chí…
Luồng Nguyên Lực này còn trực tiếp xua tan sự khó chịu do Nguyên Lực của Long Cốt mang đến.
“Phù…”
Chu Giáp thở phào nhẹ nhõm, Thần Hoàng Quyết vận chuyển một cách có trật tự, hấp thu, luyện hóa Nguyên Lực trong cơ thể, Nguyên Lực của Long Cốt tiến vào tam quan huyệt đạo, rắc một tiếng, tam quan đã phá.
Nguyên Lực do Thiên Tuệ Tinh mang đến cuồn cuộn, sau khi tam quan phá, tu vi của Chu Giáp tiếp tục tăng vọt.
Mới bước vào tam quan!
Tam quan phá một nửa!
Tam quan đại viên mãn!
…
Tứ quan!
“Ầm!”
Kình khí toàn thân chấn động, Nguyên Lực cuồn cuộn, chỉ trong nháy mắt, Thần Hoàng Quyết mà Chu Giáp tu luyện đã từ tam quan đột phá đến tứ quan.
Tu vi tấn thăng Hắc Thiết trung kỳ.
Tiểu Lang đảo có rất nhiều cao thủ Hắc Thiết, nhưng Hắc Thiết trung kỳ lại không nhiều.
Lúc Lôi Bá Thiên còn sống, Thiên Hổ bang cũng chỉ có ba Hắc Thiết trung kỳ, bây giờ, có thêm hai cao thủ Tiết, Dương gia, cũng chỉ có hai Hắc Thiết trung kỳ.
Còn bây giờ…
Chu Giáp cũng là một trong số đó.
Chu Giáp ổn định tu vi, ý thức chìm vào thức hải, Thiên Tuệ Tinh mới xuất hiện, khẽ lóe sáng, mọi chuyện liên quan đến Nguyên Tinh này lặng lẽ xuất hiện trong đầu Chu Giáp.
Thiên Tuệ Tinh: Ngộ Pháp!
Hiểu pháp, ngộ Đạo!
Tiêu hao năng lực của Nguyên Tinh, giúp lĩnh ngộ công pháp, công pháp khác nhau, tiêu hao khác nhau.
Năng lực của Nguyên Tinh?
“Ừm…”
Chẳng trách con trai y vừa mới vào Tiểu Lang đảo đã bị phát hiện, đúng là tự chui đầu vào rọ, nhưng hình như con trai y đã bái Chu Giáp làm sư phụ?
Nhất thời…
Đầu óc Dương Huyền hỗn loạn, không biết phải làm sao.
“Đừng để lại người sống.”
Chu Giáp mặt không đổi sắc, ném ra hai Huyền Binh Hắc Thiết:
“Đừng để ai sống sót.”
“Vâng.” Dương Huyền nghiêm mặt nói:
“Lâu chủ.”
Bất kể thân phận của Lâu chủ là gì, cuộc sống hiện giờ của Dương Huyền cũng không tồi, hơn nữa, con trai y còn bái Chu Giáp làm sư phụ, xem như là thân thiết hơn.
Với tuổi tác, tu vi của Chu Giáp, thực lực thể hiện, thành tựu tương lai của Chu Giáp có thể tưởng tượng được.
Cho dù như thế nào.
Cũng phải bám víu vào cái đùi to này.
Dương Huyền đã quyết định, vội vàng cất Huyền Binh, ra lệnh cho ám vệ còn lại của Huyết Đằng lâu tấn công binh lính.
Chu Giáp bay lượn, tiện tay giết chết mấy cao thủ, sau khi thấy tình hình đã ổn định liền đuổi theo Ngưu Nham.
“Ngươi chạy không thoát.”
Ngưu Nham bị thương nặng, hơn nữa còn không giỏi khinh công, đối mặt với Chu Giáp, người có đặc tính Thính Phong gia trì, căn bản không thể nào chạy thoát.
Không bao lâu sau.
Ở gần một vùng nước.
Chu Giáp tay cầm khiên, rìu, nhẹ nhàng rơi xuống.
“Ngưu tướng quân, không chạy nữa sao?”
“Phù…”
Ngưu Nham hít sâu, chậm rãi giơ trường thương lên, trải qua chiến trường nhiều năm, Ngưu Nham có thể bình tĩnh trước nguy hiểm.
Nhưng trong lòng Ngưu Nham lại rất tuyệt vọng, chỉ có thể uy hiếp:
“Giết ta, ngươi cũng phải chết.”
“Vậy sao?”
Chu Giáp cười, không nói nhảm, điểm chân, lao về phía Ngưu Nham.
Ngũ Lôi Phủ Pháp đại viên mãn, tương đương với Thần Hoàng Quyết tam quan, lôi điện bùng nổ giống như mặt trời.
Cho dù tu vi chưa khôi phục, nhưng uy lực vẫn rất kinh người.
Ngưu Nham nheo mắt, vẻ mặt quyết tử, trường thương run rẩy, lao vào lôi quang.
“Ầm!”
“Ầm ầm…”
Lôi quang nổ tung, rơi xuống cây cối liền bốc cháy, rơi xuống đất liền tạo thành từng cái hố, rơi xuống nước thì nước bắn tung tóe.
Hai người đi đến đâu, đá vỡ, cây đổ, nước cuồn cuộn đến đó, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn dưới sự va chạm của Nguyên Lực.
“Phụt!”
Theo một luồng lôi quang uốn lượn từ trên trời đánh xuống, Ngưu Nham, người đang cầm trường thương, cứng đờ, không còn khí tức.
Không biết…
Ngưu Nham có hối hận vì đã nhiều lần thăm dò Chu Giáp hay không?
Sau khi giải quyết xong đối thủ, Chu Giáp tiện tay cất đồ, không hề dừng lại, thi triển thân pháp đi về phía xa, vẻ mặt kích động, thậm chí còn kích động hơn cả lúc bị Tô Ác phát hiện thân phận.
Là vì Thiên Khải Tinh trong thức hải đang điên cuồng nhấp nháy:
Phát hiện Nguyên Tinh!
Phát hiện Nguyên Tinh!
…
Theo sự chỉ dẫn của Thiên Khải Tinh, không bao lâu sau, Chu Giáp đã dừng lại ở bên bờ sông, kinh ngạc nhìn hai thứ dưới chân.
Là một viên xá lợi quen thuộc và một ống ngọc đựng trục.
Nguyên Tinh…
Ở trong ống ngọc.
“Dễ dàng như vậy?”
Chu Giáp vẻ mặt kỳ lạ, do dự.
“Cũng…”
“Quá dễ dàng?”
Lấy được nhiều Nguyên Tinh như vậy, gần như mỗi lần đều rất gian nan, bây giờ, chỉ cần đi dạo bên ngoài là có thể nhặt được một viên, nhất thời, Chu Giáp có chút không dám tin.
Chu Giáp do dự một chút rồi mới cầm ống ngọc lên, nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền bóp nát phần ngọc bên ngoài.
Một viên Nguyên Tinh lặng lẽ xuất hiện.
Dưới sự dẫn dắt của Thiên Khải Tinh, Nguyên Tinh xoay chuyển trên không trung rồi chui vào thức hải.
Thiên Tuệ Tinh: Ngộ Pháp!
Tìm căn nguyên, hiểu pháp, ngộ đạo, vạn pháp đều thông!
…
Bầu trời…
Không biết từ lúc nào đã tối sầm.
Mây đen dày đặc, mưa gió ập đến.
“Trước kia, lúc đọc tiểu thuyết, nhân vật chính rơi xuống vực là chắc chắn sẽ có kỳ ngộ, người có đại khí vận, cho dù nhặt được một cây gậy cũng có thể là trân bảo.”
“Không ngờ có ngày mình cũng gặp được chuyện như vậy!”
Chu Giáp cười, sự tức giận vì bị người ta cắt ngang lúc luyện hóa Long Cốt cũng theo đó mà biến mất.
Nếu như không bị Ngưu Nham dẫn dụ đến đây, e rằng Chu Giáp cũng không thể nào nhặt được một viên Nguyên Tinh, nói như vậy, hình như Chu Giáp còn phải cảm ơn Ngưu Nham.
“Ào…”
Theo Nguyên Tinh chui vào thức hải, một luồng Nguyên Lực cuồn cuộn từ đỉnh đầu tuôn ra, chảy khắp cơ thể, rột rửa huyệt đạo.
Khác với Nguyên Lực trong Long Cốt.
Luồng Nguyên Lực này tinh khiết, ôn hòa, không hề có tạp chất, không cần tốn chút sức lực nào đã dung hợp vào cơ thể, tăng cường tu vi, như thể vốn dĩ đã thuộc về Chu Giáp.
Thậm chí…
Luồng Nguyên Lực này còn trực tiếp xua tan sự khó chịu do Nguyên Lực của Long Cốt mang đến.
“Phù…”
Chu Giáp thở phào nhẹ nhõm, Thần Hoàng Quyết vận chuyển một cách có trật tự, hấp thu, luyện hóa Nguyên Lực trong cơ thể, Nguyên Lực của Long Cốt tiến vào tam quan huyệt đạo, rắc một tiếng, tam quan đã phá.
Nguyên Lực do Thiên Tuệ Tinh mang đến cuồn cuộn, sau khi tam quan phá, tu vi của Chu Giáp tiếp tục tăng vọt.
Mới bước vào tam quan!
Tam quan phá một nửa!
Tam quan đại viên mãn!
…
Tứ quan!
“Ầm!”
Kình khí toàn thân chấn động, Nguyên Lực cuồn cuộn, chỉ trong nháy mắt, Thần Hoàng Quyết mà Chu Giáp tu luyện đã từ tam quan đột phá đến tứ quan.
Tu vi tấn thăng Hắc Thiết trung kỳ.
Tiểu Lang đảo có rất nhiều cao thủ Hắc Thiết, nhưng Hắc Thiết trung kỳ lại không nhiều.
Lúc Lôi Bá Thiên còn sống, Thiên Hổ bang cũng chỉ có ba Hắc Thiết trung kỳ, bây giờ, có thêm hai cao thủ Tiết, Dương gia, cũng chỉ có hai Hắc Thiết trung kỳ.
Còn bây giờ…
Chu Giáp cũng là một trong số đó.
Chu Giáp ổn định tu vi, ý thức chìm vào thức hải, Thiên Tuệ Tinh mới xuất hiện, khẽ lóe sáng, mọi chuyện liên quan đến Nguyên Tinh này lặng lẽ xuất hiện trong đầu Chu Giáp.
Thiên Tuệ Tinh: Ngộ Pháp!
Hiểu pháp, ngộ Đạo!
Tiêu hao năng lực của Nguyên Tinh, giúp lĩnh ngộ công pháp, công pháp khác nhau, tiêu hao khác nhau.
Năng lực của Nguyên Tinh?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo